Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

THỬ NGHĨ VỀ MÌNH CỦA 10 NĂM SAU


 Châu Tấn - Ảnh: ST


            Trước mười tám tuổi, tôi là một người không biết mình muốn gì, lúc đó hàng ngày tôi cứ theo bạn học hát hò, khiêu vũ trong trường nghệ thuật Chiết Giang. Thi thoảng có đạo diễn đến tìm tôi đóng phim, tôi bèn rất hưng phấn đi quay, bất kể vai diễn cỏn con thế nào. 

Nếu không có lần trò chuyện đó của thầy giáo với tôi, thế thì có lẽ mãi đến hôm nay, vẫn chẳng có người nào biết Châu Tấn là ai.

 Đó là một ngày của tháng 5 năm 1993, thầy Triệu dạy tôi môn chuyên ngành đột nhiên tìm tôi trò chuyện: “Châu Tấn, em có thể nói cho thầy biết dự định của em đối với tương lai không?”



Châu Tấn được xem là một trong những Tứ đại hóa đán của Trung Quốc vào đầu thập niên 2000 - Ảnh: ST 

           Tôi ngớ ra. Tôi không rõ sao thầy thình lình hỏi tôi vấn đề nghiêm túc như vậy, càng không biết nên trả lời thế nào. 

Thầy hỏi tôi: “Em hài lòng với cuộc sống hiện tại chứ?” Tôi lắc đầu.

 Thầy cười: “Nếu không hài lòng chứng tỏ em vẫn còn thuốc chữa. Hiện giờ em thử nghĩ xem, mười năm sau em sẽ như thế nào?”

 Giọng nói của thầy rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào cõi lòng tôi lại biến thành nặng trĩu. Trong đầu tôi lập tức bắt đầu gió giục mây vần. Trầm mặc hồi lâu, tôi nhìn mắt thầy, chợt nói một cách rất kiên định: “Em mong rằng mình của mười năm sau trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất, đồng thời có thể phát hành một album nhạc thuộc về mình.” 

Thầy hỏi tôi: “Em xác định rồi chứ?”

 Tôi chầm chậm cắn chặt môi trả lời: “Yes”, mà còn kéo dài giọng.

 Thầy nói tiếp: “Tốt, nếu em xác định rồi, chúng ta hãy đem mục tiêu này tính ngược trở lại. Mười năm sau, em 28 tuổi, lúc đó em là một ngôi sao lớn nổi tiếng khắp nửa vòm trời, đồng thời đã ra một album.”

 “Thế thì lúc em 27 tuổi, ngoài nhận đóng các thể loại phim của các đạo diễn khác nhau, chắc chắn còn phải có một tác phẩm âm nhạc hoàn chỉnh, có thể đưa cho rất nhiều rất nhiều công ty đĩa hát nghe, đúng không?”

 “Lúc 25 tuổi, trên sự nghiệp diễn xuất em phải không ngừng học tập và suy ngẫm. Ngoài ra về phương diện âm nhạc nhất định phải có tác phẩm rất hay bắt đầu thu âm.”  

 “23 tuổi phải tiếp nhận các kiểu bồi dưỡng và huấn luyện, bao gồm về âm nhạc và về hình thể.” 

''“Lúc 20 tuổi phải bắt đầu soạn nhạc, viết lời. Về phương diện diễn xuất phải nhận đóng vai diễn lớn một chút.”

 Lời thầy nói rất thoải mái, nhưng tôi lại cảm thấy một nỗi sợ hãi. Suy luận tiếp như thế, tôi nên lập tức bắt tay chuẩn bị vì lý tưởng của mình, thế nhưng hiện giờ tôi lại chẳng biết gì cả, chưa từng nghĩ gì cả, vẫn vô cùng đắc ý với những vai diễn như tiểu nha hoàn tiểu vũ nữ. Tôi cảm thấy có một áp lực lớn mạnh đột nhiên nhắm mình ập tới.



            Năm 2007, Châu Tấn nhận giải "Nữ diễn viên có phong cách nhất" tại lễ trao giải hàng năm của tạp chí thời trang ELLE - Ảnh: ST Thầy bình tĩnh cười nói: “Châu Tấn, em là một mầm non tốt, nhưng em thiếu quy hoạch về nhân sinh, tản mạn và hỗn loạn. Thầy hy vọng lúc rảnh rỗi em có thể thử nghĩ về mình của mười năm sau, rốt cuộc muốn sống cuộc sống ra sao, rốt cuộc muốn thực hiện mục tiêu thế nào. Nếu em đã xác định mục tiêu, thế thì mong rằng em bắt đầu làm ngay từ bây giờ.”

 Một năm sau, tôi đã tốt nghiệp trường nghệ thuật, bắt đầu từ hôm ấy lời thầy dạy vẫn luôn khắc sâu nơi đáy lòng tôi: thử nghĩ về mình của mười năm sau. Đúng thế, khi tôi ý thức được đây là một vấn đề, tôi phát hiện cả con người tôi đều đã thức tỉnh. 

Sau khi tốt nghiệp, tôi bận rộn nhận đóng các bộ phim truyền hình đủ thể loại. Tôi trước sau ghi nhớ, mười năm sau tôi phải là ngôi sao thành công nhất, do đó tôi bắt đầu rất nghiêm túc chọn lọc vai diễn. Sau đó tôi đã quay “Lúc ấy hoa nở”, đã quay “Đại Minh Cung Từ”, tôi dần dần được mọi người đón nhận, cũng từ từ nếm được niềm vui của thành công. 

Tháng 4 năm 2003, vừa khéo tròn mười năm sau cuộc trò chuyện giữa thầy giáo và tôi, tôi không biết đây là ngẫu nhiên hay tất nhiên, tôi thật sự đã có album đầu tiên thuộc về mình - “Mùa hè”. Kỳ thực bạn cũng giống như tôi vậy. Nếu bạn có thể kịp thời hỏi bản thân một câu: “Mười năm sau mình sẽ như thế nào?”, bạn sẽ phát hiện, cuộc đời của bạn sẽ bất tri bất giác phát sinh biến hóa. Thời khắc nghĩ về mình của mười năm sau, bạn sẽ càng đi càng gần về phía mộng tưởng của mình.



Source : http://stardaily.vn/vn/sao/21235/thu--nghi--ve--mi-nh-cu-a-10-nam-sau.html

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

Ca dao tục ngữ Việt Nam châm biếm (P1)

1 . Bà già đã tám mươi tư
Ngồi trông cửa sổ gửi thư kén chồng 

2. Bao giờ cho đến tháng ba,
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng.
Hùm nằm cho lợn liếm lông,
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi.
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà nậm rượu nuốt người lao đao.
Lươn nằm cho trúm bò vào,
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô.
Thóc giống cắn chuột trong bồ,
Một trăm lá mạ đuổi vồ con trâu.
Chim chích cắn cổ diều hâu,
Gà con tha quạ biết đâu mà tìm.

3. Cái cò là cái cò kỳ
Ăn cơm nhà dì, uống nước nhà cô
Đêm nằm thì ngáy o o
Chưa đi đến chợ đã lo ăn quà
Hàng bánh hàng bún bầy ra
Củ từ khoai sọ, đến bà cháo kê
Ăn rồi chắp đít ra về
Thấy hàng chả chó, lại lê chân vào
Chả này bà bán ra sao
Ba đồng một gắp, thì nào tôi mua!
Nói dối rằng mua cho chồng
Về đến quãng đồng, ngả nón ra ăn
Ăn rồi đau quặn đau quăn
Chạy về cho kịp, nằm lăn cả ngày
Đem tiền đi bói ông thầy
Bói ra quẻ này: những chả cùng nem
Ông thầy nói dối đã quen
Nào ai ăn chả ăn nem bao giờ!

4. Cây cao bóng mát không ngồi,
Ra ngồi chỗ nắng trách trời không mây.

5. Chèo ghe xuống biển bắt cua,
Bắt cua cua kẹp, bắt rùa rùa bơi.

6. Chì khoe chì nặng hơn đồng,
Sao chì chẳng đúc nên cồng nên chuông.

7. Còn duyên kén cá chọn canh,
Hết duyên ếch đực, cua kềnh cũng vơ.
Còn duyên kén những trai tơ,
Hết duyên ông lão cũng vơ làm chồng.

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Đàn ông thế mới là đàn ông!


Đàn ông thế mới là đàn ông!

'Mày là thằng tốt số nhất đời. Mày sinh vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày? Mày thật là có cái tội to. Hôm nay tao định đánh mày, tao thương con vợ mày quá'.



              Bình sinh, cho đến bây giờ đã sang bên kia dốc cuộc đời, tôi vẫn thường tự cho mình là kẻ không đến nỗi phải xấu hổ với danh phận của một thằng đàn ông.

               Trong mắt vợ tôi, tôi là một người đàn ông đích thực đáng để chăm sóc yêu chiều. Trong mắt tôi, tôi là thằng đàn ông hơn rất nhiều thằng đàn ông khác. Về chuyện này là cả một lĩnh vực triết lý sâu xa, một chủ đề mênh mông sâu sắc mà tiếc thay lâu nay ít ai bàn tới. Mặc kệ chuyện thiên hạ thờ ơ với thiên phận đàn ông, riêng tôi, tôi thầm tự đắc về cái chất đàn ông của mình. Ấy thế mà bỗng có một ngày đẹp trời, trên một phiên chợ vùng cao, tôi bị choáng váng vì tự thấy xấu hổ với mình khi ngồi nghe trộm câu chuyện của hai người đàn ông xa lạ.





                 Bên một chiếc bàn gỗ mốc thếch, tôi ngồi uống rượu với một người bạn. Anh này thạo nhiều thứ tiếng dân tộc vì đã một thời chuyên đi thu mua nấm rừng, thảo quả trong các bản làng xuất sang Trung Quốc. Bàn bên cạnh có hai người đàn ông mặc quần áo chàm vừa nốc từng bát rượu đầy vừa chằm chằm nhìn vào mặt nhau. Ngồi né ra xa một chút là một người phụ nữ váy áo thêu xanh đỏ, khắp người đeo không biết bao nhiêu vòng bạc lủng lẳng.

              
               Suốt đến gần nửa tiếng đồng hồ chỉ thấy có một anh chàng nói, khi thì giận dữ khi thì nghẹn ngào, có lúc lại đắm chìm trong ưu tư như bị men rượu nhấn chìm. Can rượu to trên bàn đã vơi quá nửa, bỗng hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, nức lên rưng rức. Cái bàn ọp ẹp chao ngiêng làm hai bát rượu đổ tóe ra sàn. Lẳng lặng nhìn hai gã đàn ông quá say, người đàn bà cúi xuống nhặt những chiếc bát đặt lên bàn rồi lẳng lặng mở nút cái can nhựa cao đến hai gang tay, nghiêng can rót rượu đầy tràn hai miệng bát. Xong xuôi lại trở về chỗ, lẳng lặng nhìn bâng quơ ra rặng núi giăng ngang trước mặt.


               Thấy cảnh lạ lùng, tôi thì thầm hỏi anh bạn xem chuyện gì đang xảy ra. Thì ra hai gã đàn ông này chính là “tình địch” của nhau, theo cái cách định nghĩa ngu ngốc của người dưới xuôi chúng ta. Một anh là chồng, còn một anh là người yêu cũ của người đàn bà đang ngồi đây. Nhìn kỹ ra thì cô vẫn còn khá trẻ nhưng vẻ tiều tụy và cam chịu làm cho ta nghĩ rằng đấy đã là một thiếu phụ nhan sắc đang tàn.


               Chiều tối ngày hôm qua họ đã xuống đến chợ. Như nhiều đôi khác, hai vợ chồng này buộc ngựa vào một góc bên quán, ăn một bữa no nê rồi chia tay nhau. Sáng hôm nay họ lại tìm về quán cũ theo lệ thường để rồi sẽ lại ăn một bữa trước khi túc tắc dắt ngựa đi về. Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một mình mà dẫn theo anh người yêu cũ. Thế là ba người ngồi cùng nhau. Hai người đàn ông và một người đàn bà.

           
                Anh bạn tôi ngồi xây mặt ra cửa nhưng căng tai về phía bàn bên để nghe và cố hạ giọng dịch cho tôi nghe từng câu nhát gừng đứt quãng của người đàn ông đang vừa nói vừa uống một cách đầy bức xúc. Anh bạn tôi còn phải tóm tắt cả câu chuyện đã xảy ra trước khi tôi hỏi, thế nhưng vẫn theo kịp được khúc sau vì anh kia cứ nói một câu lại uống một hớp, rồi lại gật gật cái đầu như đang cố vắt ra các ý nghĩ lộn xộn nằm đâu đó bên trong óc mình.


                 Tôi vừa nín thở để nghe và cố sắp xếp các lời dịch của anh bạn. Cuối cùng thì tôi hiểu được đại khái câu chuyện giữa hai người đàn ông, một người chỉ nói, vừa nói vừa nghẹn ngào, một người cúi gằm mặt xuống vừa nghe vừa cắn chặt hàm răng. Bỏ qua những câu vòng vo mà tôi không nhớ mà cũng không hiểu hết ý thì tóm tắt lại là như sau:


              - Thằng Xín Thau kia, mày uống hết cái bát ấy đi rồi nghe tao nói. Suốt đêm qua tao đau tức cái tim, đau quặn cái ruột. Tao đi theo vợ mày về đây tìm mày.

 -...

              - Cái ngày bố mày theo ông thầy cúng đưa mày đến đón vợ mày về, tao buồn muốn chết. Tao đã bắn hết cả một túi thuốc, nhồi hết đạn chì thì nhồi sỏi sạn vào mà bắn. Đáy nòng vỡ ra, sẹo trên má tao vẫn còn đây này.

-...

               - Sau khi cưới, vợ mày nó bảo rằng tao đừng buồn, mày thương vợ lắm. Tao tin nó quá, thế là tao vui.

- ....

- Phiên chợ trước tao được tin nhắn là phiên này vợ chồng nhà mày sẽ đi. Tao đắp vội mấy khúc bờ ruộng cho xong, tao bỏ cái đám cưới trong bản để ra đây gặp vợ mày.

- ...

- Mày phải biết, khi đi ra chợ tao vui quá, bỏ không bắn hai con chim to trên cành, bỏ không bắn một con nhím to trong bụi. Tao chỉ nghĩ đến cái lúc được gặp vợ mày. Thật đấy. Tao vẫn còn thương con vợ mày lắm mà.

- ...

- Đến lúc tao tìm được con vợ mày, tao vui đến chảy cả nước mắt. Tao lại hát lại cái bài mà ngày xưa lần đầu tao hát vào bên tai con vợ mày, cái đêm đầu tiên tao gặp được nó.

- ...

             - Thế mà, dắt nhau đi rồi, đèn tao chiếu vào tận mặt mà tao không còn nhận ra nó là cô con gái đẹp nhất bản. Giàng ơi. Ngày xưa cái mặt ấy tròn như trăng rằm, hai cái vú nó tròn to như hai quả dưa chín, cái tay nó đẹp như mình con trăn trên cây, tiếng nó cười hay như chim hót làm nắng cũng cười theo, cái váy nó thơm như hoa rừng làm bướm cũng bay theo.

- ...

- Giàng ơi. Đêm qua tao chỉ thấy mặt nó cong méo như trăng hạ tuần, ngực nó nhăn như hai quả bí héo. Nó không cười, nó chỉ muốn khóc. Tao đau cái tim tao quá. Giàng ơi.

- ...

- Mày nói đi. Là thằng đàn ông, mắt mày có nhìn thấy vợ mày nó khổ hay không? Là thằng đàn ông, mày có thấy vợ mày nó buồn hay không?

- ...

- Mày là thằng tốt số nhất đời. Mày sinh vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày? Mày thật là có cái tội to. Hôm nay tao định đánh mày, tao thương con vợ mày quá.

- ...

- Lần này tao mang hai bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho.

- ...

- Đến kỳ ngô ra bắp tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu. Tao sẽ cho mày. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay. Ba cái dạ dày nhím sống là đổi được một con lợn giống to.

- ...

- Mày không được lười. Mày đói thì tao kệ mày nhưng vợ mày thiếu thóc thiếu ngô là tao đánh mày đấy.

- ...

               - Thằng Xín Thau kia, mày có phải là thằng đàn ông hay không?

               Nhìn hai gã đàn ông gục đầu vào nhau rưng rức khóc trên hai bát rượu đã cạn khô, tôi thấy thật là khó tả. Nhìn sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, tôi không đọc được những ý nghĩ gì đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng là vừa ái ngại vừa thương xót cho cả hai gã đàn ông của cô.


                Rất lâu về sau, một lần tôi đem câu chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Vợ tôi thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn hình vô tuyến đang lải nhải vô duyên và bâng quơ nói: “Đàn ông như thế mới là đàn ông”.


Source : http://ngoisao.net/tin-tuc/goc-doc-gia/choi-blog/dan-ong-the-moi-la-dan-ong-3032443.html

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Điều bạn cần làm ngay ở độ tuổi 20


Bạn chỉ có một cơ thể để sống chung đến cuối đời, hãy dành những điều tốt nhất cho nó. Đừng đối xử tệ với cơ thể bằng việc thức khuya, nạp thức ăn nhanh, nước ngọt và lười vận động.

1. Xây dựng mạng lưới, các mối quan hệ

Mỗi ngày tuổi trẻ đều quan trọng và mỗi người ta gặp đều quan trọng. Trân trọng quãng thời gian tuổi trẻ, lúc bạn có nhiều cơ hội và tiềm năng trong cuộc sống. Những sự kiện, con người bạn gặp và làm việc ở tuổi trẻ có thể mở ra cho bạn những cơ hội không ngờ tới trong tương lai. Gia nhập đội nhóm, tham gia tình nguyện và cháy hết mình với tuổi trẻ, tìm kiếm những người đi cùng…

2. Đọc thật nhiều

Nhiều nhà nghiên cứu kết luận, khả năng đọc và thẩm thấu tỷ lệ thuận với khả năng viết. Không có gì hiệu quả để rèn luyện đầu óc hơn việc chú tâm đọc sách. Đọc bất cứ thể loại sách nào trong tầm tay: tiểu thuyết, sách khoa học, kỹ năng, sách kinh doanh, lịch sử, triết học, thơ, truyện… Sách giúp bạn hiểu hơn về cuộc sống, con người, những lĩnh vực cụ thể… “Sách mở ra các ý tưởng, kích thích sự sáng tạo và là kênh chia sẻ của những người nổi tiếng khắp thế giới", theo RyzVan Rashid.

3. Chăm sóc cơ thể khỏe mạnh, dẻo dai

Cơ thể là ngôi đền của tâm trí, một tinh thần minh mẫn sảng khoái chỉ có thể xuất phát từ một cơ thể khỏe mạnh. Tuổi 20 là lúc bạn đang sở hữu một cơ thể sung sức, tràn đầy năng lượng. Đó là lý do nhiều bạn trẻ chủ quan, đối xử tệ với cơ thể, thức khuya, nạp thức ăn nhanh, nước ngọt và lười vận động. Hãy ghi ra những thói quen tốt cần làm và duy trì mỗi ngày, rửa mặt thật sạch trước khi đi ngủ để khuôn mặt tươi tỉnh sau khi thức dậy, ngủ đủ giấc, tập thể dục, ăn nhiều rau quả, bôi kem chống nắng trước khi ra khỏi nhà… Bạn chỉ có một cơ thể này để sống chung đến cuối đời, hãy dành những điều tốt nhất cho cơ thể.

Điều bạn cần làm ngay ở độ tuổi 20

4. Đầu tư thời gian và tiền bạc cho việc học

Kiến thức là điều bạn không bao giờ hối tiếc khi đầu tư mạnh tay để đạt được. Thời gian tuổi trẻ thích hợp để bạn học thêm kỹ năng mới, ngoại ngữ, thử những cái mới để mở mang kiến thức trên mọi lĩnh vực. Những kiến thức bạn tích lũy sẽ giúp bạn tự tin hơn và đến một thời điểm sẽ hỗ trợ tích cực cho sự nghiệp của bạn.

5. Để tâm đến yếu tố tinh thần, tâm linh

Ngoài việc chăm lo đến yếu tố thể chất, tinh thần bạn cũng rất cần được bồi đắp mỗi ngày. Kích thích nó, bồi đắp, nuôi dưỡng tâm hồn. Tâm hồn người trẻ như một hạt giống nếu biết chăm bón, tưới tiêu đúng cách, sự trưởng thành sẽ đâm chồi, nảy lộc. Miễn là bạn còn để tâm bồi đắp, tâm hồn vẫn trẻ.

6. Học kỹ năng mới

Trong khi những lời khuyên “hãy theo đuổi đam mê của bạn” được cho là khá chung chung, bạn hãy tập trung học thêm những kỹ năng sẽ hỗ trợ cho hướng đi của mình tương lai. Một khóa học quay phim, học viết kịch bản, học vẽ, học dịch thuật… Bạn sẽ tự tin và có nhiều lựa chọn công việc khi bước vào đời.

7. Tạo và duy trì những thói quen tốt

Lập kế hoạch làm việc cho tuần, chạy bộ mỗi sáng, ngủ trưa 20 phút, ăn tối trước 7 giờ… là những thói quen có lợi cần duy trì.  Điều khó khăn nhất khi xây dựng thói quen là lúc bắt đầu, nhưng một khi đã làm chủ, những thói quen này có tác động lớn đến cuộc sống của bạn.

8. Xây dựng những mối quan hệ lành mạnh

Hãy gặp, trò chuyện, làm việc chung với những người có ảnh hưởng tích cực và tránh dành thời gian cho những người than vãn, kể khổ và làm bạn xuống tinh thần. Thời gian sống là quá ngắn để lãng phí thời gian với những mối quan hệ tiêu cực.

9. Ăn ngon

Dành thời gian cho việc lên kế hoạch, nấu ăn và tận hưởng những bữa ăn ngon, khỏe, nhiều rau quả. Tránh xa nước ngọt, bánh rán, khoai tây chiên, bởi nó hoàn toàn có thể tích lũy chất độc và khiến cơ thể mất đi vẻ gọn gàng. Tích cực ăn uống điều độ là nền tảng cho một sức khỏe dẻo dai khi về già.

10. Quản lý tài chính cá nhân

Dành thời gian để lập kế hoạch sử dụng tiền bạc hợp lý. Chủ động có những khoản tiết kiệm cho những trường hợp khẩn cấp luôn có thể ập đến trong cuộc sống của bạn.

11. Đi du lịch

Ở độ tuổi 20 của bạn, đầy nhiệt huyết và năng lượng của tuổi trẻ. Tận hưởng hết mình trong những chuyến đi. Trải nghiệm các nền văn hóa mới, thách thức từ trên đường đi… Những câu chuyện từ chuyến đi, bỏ đầy túi kinh nghiệm và dùng dần khi bạn trở về nhà.

12. Quan tâm tới những người yêu thương

Nhớ ngày sinh nhật bạn bè, người thân, tặng họ một món quà bất ngờ… là những việc nên làm. Những người thân luôn hỗ trợ bạn hết mình trong cuộc sống, hãy làm cho những người thân thấy ấm áp. Những cử chỉ nhỏ quan tâm trao đi để bày tỏ tình cảm với những người thương quan trọng trong cuốc sống của bạn.

13. Dành thời gian xem xét những gì bạn thích và muốn làm

Đừng tiếc thời gian để tìm ra điều bạn thực sự muốn làm, con người bạn thực sự muốn trở thành và dành tâm sức theo đuổi đến cùng.







Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

5 câu hỏi “ngu ngốc” cho thời đại thông minh này

5 câu hỏi “ngu ngốc” cho thời đại thông minh này


Thời đại gì mà Smartphone ngày càng mỏng manh con người ngày càng béo ị?
Thời đại gì mà bạn bè ngã thì người ta cười còn điện thoại rơi thì người ta khóc?
Thời đại gì mà tính năng quan trọng nhất của nghe – gọi chính là nút phớt lờ cuộc gọi của người thân?
Thời đại gì mà người ta có thể tự tin làm đủ trò trên màn hình điện thoại trừ việc nhìn thẳng vào mắt người khác?
Thời đại gì mà hẹn hò muốn sờ vào đâu cũng được, miễn là không sờ vào điện thoại của nhau?
“Thời đại gì khi điện thoại rơi vỡ, chúng ta lo lắng dằn vặt, còn khi những thứ khác bị mất, bị rớt,… chúng ta quá lười để cúi xuống nhặt chúng lên. Đó có thể là cục tẩy, cây bút, mối quan hệ, thậm chí là một ước mơ?” – Quang Trần

Cái thời đại này quá nhiều nghịch lý

Và thật lạ khi trong gia đình: 
Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. 
Con cái thích vòi mà không biết trả. 
Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. 
Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn. 
Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han. 
Bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng. 
Vào quán thịt cầy, trăm ngàn coi nhẹ, góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng. 
Thường chẳng gọi điện về nhà hỏi thăm, mẹ gặp chuyện thì khóc lăn trên Facebook. 
Nhà cửa to hơn nhưng gia đình thì bé lại.

Trong cuộc sống đời thường thì sao?

Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ. 
Cảnh sát (giao thông) “thi hành” luật pháp, dân tình phạm pháp hối lộ. 
Vứt rác bừa bãi là không hay, nhưng người ta vẫn cứ làm mỗi ngày. 
Biết mỗi ngày mươi phút thể dục nhẹ nhàng khiến ta khỏe hơn, minh mẫn hơn, nhưng không nhiều người làm.

Và cả những nghịch lý trong tâm hồn

Thời của “thức ăn nhanh”, nhưng tiêu hóa chậm.
 Nhiều hiểu biết hơn, nhưng kém xử sự. 
Thân xác to hơn, nhưng tâm hồn nhỏ lại. 
Ta có smartphone để nắm bắt thông tin, nhưng lại thiếu giao lưu.
 Quá vô tư và quá ít cười. 
Học kiếm sống, nhưng không có cuộc sống. 
Bận nhiều về số lượng, nhưng ít về chất lượng. 
Còn nhỏ, ai cũng muốn sớm trưởng thành, lớn lên rồi thì ngược lại. (riêng cái này ai có thì tốt nhé, không có thì mới bất ổn)

Bạn còn thấy gì lạ trong xã hội ngược đời này không?

Nếu bạn thấy được nhiều điều như thế này, bạn sẽ làm gì? Đã có quá nhiều những lời khuyên mà chúng ta nghe hằng ngày rồi. Thứ chúng ta cần bây giờ là hành động. Đừng trở thành nạn nhân của thực trạng, đừng đánh mất những mối quan hệ, đừng thiếu đi những kỹ năng sống trong thời đại công nghệ này.

Một vài giải pháp hành động thiết thực:

Lấy ngay smartphone của bạn ra gọi về cho mẹ.
Tập trò chuyện bằng cách nhìn vào mắt bạn gái, và đoán cô ấy cần gì?
Dừng đúng vạch đèn đỏ.
Đọc một cuốn sách mới.
Thay vì quẹt smart-phone, quẹt bằng bút chì lên trang giấy trắng một ý tưởng cho ngày sinh nhật thằng bạn/con bạn thân.
5 đứa bạn thân đi mua NOKIA 1280 đến 30/4 này đi du lịch để smart-phone ở nhà.
10 phút thiền mỗi ngày.
Mỗi tuần một lần leo lên nơi cao nhất thành phố (ví dụ như Bitexco nếu bạn ở Sài Gòn) hóng gió.
Ngày hôm nay tôi sẽ ngủ sớm hơn hôm qua 10 phút.
Sáng mai tôi sẽ dậy sớm hơn hôm qua 5 phút.
Dành 10 phút tập “Sun Salutation” buổi sáng. (Bạn có thể lên Google tìm theo từ khóa: “Sun Salutation”)
Nở ngay ngay nụ cười ngay khi gặp bạn bè.

À, đến đây thì mình dừng đọc 2 phút nhé! Ngay bây giờ hãy gọi điện về cho mẹ đã. (nếu đã lâu rồi bạn chưa gọi)


Bạn gọi xong chưa? Rồi à? Tuyệt, vậy ta đọc tiếp.

….

Khi ta thấy một điều gì đó chướng tai gai mắt. Ta thường bất bình và khó chịu… Thường khi ấy, cái tôi như một trái bong bóng phình to. Càng phình to thì nó càng dễ vỡ và xác suất bị người ta lấy kim đâm càng tăng. Vì vậy, có rất nhiều lời khuyên nói rằng hãy học cách cho mình một khoảng lặng, quan sát và suy nghĩ thấu đáo xem mình nên làm gì? Thế nhưng, việc im lặng quá lâu mà không hành động gì cả sẽ rất có thể dẫn đến thờ ơ.

Albert Einstein từng nói: “The world is a dangerous place to live; not because of the people who are evil, but because of the people who don’t do anything about it.”

Trong thế giới này, chúng ta không chỉ xót xa vì những hành động và lời nói của người xấu mà còn cả vì sự im lặng đáng sợ của người tốt.” – Martin Luther King

Ở thực trạng xã hội Việt Nam hiện nay, sự thờ ơ của người tốt còn đáng sợ hơn những thứ xấu xí, những thực trạng.

Vậy, 2 câu hỏi đặt ra là (1) khi nào ta nên im lặng và không làm gì cả? Khi nào ta nên hành động? Và (2) khi mà ta chưa có gì trong tay, ta chưa có tầm ảnh hưởng, ta có thể làm gì?

1. Ta nên hành động nếu ta chán ghét cái thực trạng ấy và muốn tạo ra sự khác biệt cho chính mình.

Nếu ai cũng đi trễ, hãy là người luôn đúng giờ.
Nếu ai cũng xem phim, đọc báo giật tít, hãy là người đọc sách.
Nếu ai cũng ngại ngần và chần chừ, hãy là người đầu tiên hành động.
Nếu ai cũng xoi mói và “thấm thía” người Việt xấu xí: Lười biếng, trọng bằng cấp, hôi của, lãng phí, gian lận, GATO, hùa theo đám đông… Hãy là người học cho chính mình, khiêm nhường, trung thực, tôn trọng sự khác biệt và dám nghĩ, dám làm, dám dấn thân, dám khác biệt, dám chịu trách nhiệm.

2. Quay trở lại về việc im lặng để trả lời cho câu hỏi số 2.

Ta nên im lặng nếu ta thực sự rất bất bình với những điều ta không muốn thấy người mà ta yêu quý. Hãy tin tôi, điều đó thực sự giúp họ rất nhiều. Một ví dụ đơn giản nhé. Ta thường cảm thấy sợ nhiều hơn khi ta mắc lỗi mà đáng lẽ ra người kia phải rất giận. Nhưng ta lại thấy họ im lặng. Và nó hữu ích hơn cho ta, làm ta hối hận hơn rất nhiều so với sự quở trách. Về phía người im lặng họ cũng vừa giúp được ta mà cũng ko bị thốt ra những lời không hay nữa…

Sự im lặng của ta còn giúp người ấy bình tĩnh nhìn nhận lại sự việc một cách thấu đáo hơn. Không ai muốn bị người mà mình yêu quý chỉ trích lỗi sai cả… Sẽ tốt hơn nếu ta để họ tự nhận ra điều đó và tự mình muốn thay đổi. Còn mình thì tập trung làm gương thôi

Thay cho lời kết

Hãy dừng việc mổ xẻ và phân tích quá nhiều về một vấn đề. Đến cuối cùng nó cũng chỉ quay về việc kể lể và than phiền mà thôi. Bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó. Thay vào đó hãy tập trung vào sự thay đổi của chính mình, tập trung vào hành động để tạo ra sự khác biệt.

Còn về sự im lặng, những khoảng lặng giúp tất cả mọi người nhìn nhận sự việc thấu đáo hơn. Hãy xem im lặng như đó là một cách để giúp người khác tự mình thay đổi theo cách mà họ muốn.

“Be the change you want to see in the world.” – Mahatma Gandhi 

Và đừng quên chia sẻ bài viết này lên tường để lan tỏa tinh thần người trẻ dám thay đổi, hay chỉ đơn giản là bạn muốn nhắn nhủ với chính bản thân mình là: “Yeah, cuối cùng thì mình cũng đã gọi điện cho người mà mình muốn gọi từ lâu lắm rồi.” Hoặc: “Sáng mai nhất định dậy sớm tập thể dục.”



Tolamon

Nguồn tham khảo:


Source : http://www.triethocduongpho.com/2014/04/28/5-cau-hoi-ngu-ngoc-cho-thoi-dai-thong-minh-nay/